Cụ bà Vũng Tàu vừa qua đời, cháu ruột kiện con nuôi đòi tài sản: Người thân thua người dưng

Summer Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Vì không có con nên trước khi nhắm mắt xuôi tay, cụ bà Nguyễn Thị Huệ (SN1928, Bà Rịa - Vũng Tàu) đã để lại tài sản cho con nuôi. Tuy nhiên, cô cháu gái của cụ không cam lòng, năm lần bảy lượt đâm đơn kiện đòi chia đất đai, ai nấy biết được liền lắc đầu ngao ngán.
Cụ bà Vũng Tàu vừa qua đời, cháu ruột kiện con nuôi đòi tài sản: Người thân thua người dưng
Hình minh họa (Ảnh: knews.cc)

Theo hồ sơ vụ án, cụ Huệ nhận chị Lê Thị Bé Âu (52 tuổi), người ở trong nhà và là người cùng chung sống với cụ, làm con nuôi. Tuy nhiên, rắc rối bắt đầu sau khi cụ Huệ mất vào tháng 8-2015 và để lại di sản. Một người cháu của cụ Huệ là chị T. (51 tuổi) đã khởi kiện, yêu cầu hủy quyết định công nhận con nuôi của cụ Huệ.

Vì một số giấy tờ đã bị thất lạc do quá lâu nên chị T. đã vin vào đó, cho rằng chị mới là con nuôi của cụ Huệ. Bởi chị được cụ Huệ nhận về từ lúc mới sinh và sống cùng cụ đến ngày lấy chồng, còn chị Âu chỉ là người làm công, nội trợ cho gia đình chị.

Chị T. không biết lý do tại sao chị Âu lại lập được thủ tục công nhận là con nuôi của cụ Huệ, trong khi chị Âu đã 31 tuổi. Đồng thời, chị T. cho rằng thời điểm này cụ Huệ đang sống cùng hai em ruột là cụ Nguyễn Văn C. (cha của chị T.) và cụ Nguyễn Thị Th., nên không phải người già neo đơn. Từ đó, chị T. khởi kiện và yêu cầu tòa án hủy quyết định công nhận con nuôi của UBND xã Tân Hòa.

Trong khi đó, chị Âu cho rằng chị biết cụ Huệ từ năm 1989 và sinh sống cùng cụ từ đó đến khi cụ Huệ mất. Năm 1999 cụ Huệ chỉ sống một mình, độc thân, già yếu nên chị làm con nuôi. Cụ Huệ đã về quê chị Âu để làm các thủ tục nhận con.

Chị Âu cho rằng việc chị T. nói mình là cháu và được cụ Huệ nhận làm con nuôi là không đúng, bởi thực tế chị T. có sống chung với cụ Huệ nhưng đến năm 1992 chị T. đi lấy chồng và đã chuyển đi nơi khác. Và khi cụ Huệ chết, chị Âu là người đăng ký khai tử.

Từ chứng cứ có được, tòa nhiều lần bác bỏ đơn kiện của chị T. Tòa cho biết thêm, năm 1999 Công an TP Vũng Tàu đăng ký thường trú cho chị Âu vào số nhà trên, hộ có hai khẩu là cụ Huệ và chị Âu. Năm 2015, Công an TP Vũng Tàu xóa khẩu cụ Huệ vì cụ đã chết, hộ còn một nhân khẩu là chị Âu. Hội đồng thẩm phán cũng cho rằng tại thời điểm nhận con nuôi, cụ Huệ 71 tuổi, chị Âu 31 tuổi.

Căn cứ vào độ tuổi và sổ hộ khẩu cũng như xác nhận của Công an TP Vũng Tàu thì có cơ sở xác định cụ Huệ là người già yếu, cô đơn. Do vậy, cụ Huệ có đủ điều kiện để nhận chị Âu làm con nuôi. Ngoài ra, thực tế chị Âu đã sống, làm công tại nhà cụ Huệ từ năm 1989, chính thức làm con nuôi cụ Huệ từ năm 1999, sinh sống cùng cụ Huệ đến khi cụ chết.

Quá trình chung sống, cả hai không xảy ra mâu thuẫn, hành hạ hay ngược đãi. Cụ Huệ nhận chị Âu làm con nuôi trên tinh thần tự nguyện. Do đó, UBND xã Tân Hòa ban hành quyết định công nhận nuôi con nuôi giữa cụ Huệ và chị Âu là đúng quy định.

Hình minh họa (Ảnh: Sina)

Đúng là cái kết chát đắng cho người phụ nữ có lòng tham vô đáy, khi còn sống chẳng chăm chút gì cho bà cô của mình, đến lúc họ ra đi, lại lao vào giành giật tài sản. Chị ngây thơ tin rằng, Pháp Luật sẽ bảo vệ chị vì chị có máu mủ, chứ ai lại ủng hộ “kẻ dưng”.

Nhưng chị sai quá sai, sống ở đời hơn nhau cá‌i tìn‌h cái nghĩa, không quan hệ huyết thống nhưng tận tâm chăm sóc cho nhau còn đáng giá hơn cả bạc vàng. Nhiều người già bây giờ sẵn sàng để lại tài sản cho “osin” chứ quyết không cho con cháu một đồng, bởi lúc họ còn sống, chính mắt họ chứng kiến sự bạc bẽo mang danh nghĩa “tình thân”.

Có lẽ biết trước được lòng tham của con người là không giới hạn, cụ bà đã hoàn thành giấy tờ nhận chị Âu làm con nuôi, để sau này cụ có mệnh hệ gì, chị đường đường chính chính được hưởng tài sản. Tuy nhiên, thủ tục ngày xưa chưa được hệ thống hóa bằng máy vi tính như bây giờ, giấy tờ dễ bị thời gian làm cho rách nát, thất lạc.

Ngẫm trong cuộc sống, nhiều người thường đùa vui với nhau rằng, đời có muôn vàn điều luật: luật của nhà nước, luật rừng, luật ngầm, nhưng tất cả đều phải thua luật nhân quả. Nghĩa là gieo nhân nào thì gặp quả ấy, chúng ta sống tốt sẽ gặp lành, còn ở ác nhất định phải gặp quả báo.

Ví như chị Âu, tuy là người giúp việc nhưng có trái tim thiện lương, chăm sóc một cụ bà neo đơn quanh năm suốt tháng. Chị đã hy sinh tuổi trẻ, thanh xuân để gắn bó với cụ. Chị làm sao biết được có một ngày mình được nhận tài sản, được làm con nuôi, nên hẳn chị đã đến với cụ bằng trái tim chân thành nhất. Còn cụ Huệ, sự trải đời và kinh nghiệm sống lâu năm giúp cụ biết nhìn nhận ai tốt ai sai, bởi người xưa nói gừng càng già càng cay chính là như vậy.

Sau cùng, cái kết “đáng đời” đã đến với chị T. Dù là con cháu trong nhà, ngày xưa chị còn được cụ Huệ cưu mang nhưng sau cùng vẫn là tay trắng, không được tặng phần tài sản nào. Vậy thì chị cũng nên xem lại cái nết ăn nết ở của mình đi. Chị nên nhớ, muốn giàu sang thì hãy tự thân mình lao động, chứ mãi chực chờ nhòm ngó xung quanh thì đến cuối đời chẳng gì trong tay.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật