Chương 1. Chủ nhiệm Bùi Nhất Sơn

Kute Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Hồi ức mơ màng về thành phố nơi đây ngọt ngào và đắm say như ly rượu vang thượng hạng đang sóng sánh trên tay Bùi Nhất Sơn vậy. Sơn đảo mắt một vòng quanh ly rượu, trong tâm trí bỗng thả hồn vẫn vơ về hình ảnh một người phụ nữ đã cùng anh gắn bó, sau bao nhiêu sóng gió thăng trầm. Hừm! Chắc hẳn là mười bốn năm.
Chương 1. Chủ nhiệm Bùi Nhất Sơn
Ảnh minh họa

“Này cô à!”

Thoạt tiên, Sơn quay phắt người, hướng ánh nhìn dò xét về phía cô nàng tiế‌p viê‌n. “Từ này đến giờ, sao máy bay cứ lượn lờ trên không thế, bãi đáp Tân sơn Nhất đang mở tiệc à?”

“Thật lòng xin lỗi quý khách.” Nàng tiế‌p viê‌n tỏ vẻ mệt mỏi. “Dạ, bởi vì trời mưa to kéo dài, điều kiện sân bay tạm thời chưa sẵn sàng cho tiếp đất. Mong quý khách lượng thứ và chờ chỉ chốc lát thôi ạ.”

Sơn nhoẻn miệng trầm trồ rồi giơ tay ra hiệu cho cô tiến về phía mình. Cô bước tới nhẹ nhàng, đôi mắt tròn xoe, lộ rõ vẻ hiếu kì. Dẫu sao dung mạo của Sơn không tầm thường, ánh mắt phong trần và gương mặt nam tính sớm đã làm nàng tiế‌p viê‌n trẻ chú ý.

“Váy của cô…! Hướng bảy giờ có một nam thanh niên ngoại quốc, hướng năm giờ có một người đàn ông đứng tuổi.” Sơn nói.

Nữ tiế‌p viê‌n măt ửng đỏ như ly rượu vang trên tay Sơn, nhưng vẫn cố ghé sát tai anh, tỏ vẽ bình tĩnh, “Sao…Sao ạ?”

“Không biết vô tình hay cố ý, nhưng tôi nghĩ, đùi cô sớm đã bị hai người ấy qua‌ּy lé‌ּn đầy bộ nhớ điện thoại”. Sơn tiếp tục, “Người thanh niên hướng bảy giờ là một người Hàn Quốc. Tôi phán đoán dựa trên khía cạnh nhân chủng học: tóc đen, da vàng, phản ánh tạng người Châu Á. Hơn nữa, đôi mắt một mí và biểu tượng thái cực in trên nắp túi áo chứng tỏ quốc tích anh ta ít nhiều liên quan đến quốc gia thuộc phía Đông Nam bán đảo Triều Tiên. Tôi may mắn đến Hàn Quốc vài lần, biết văn hóa xứ củ sâm rất khắt khe chuyện riêng tư cá nhân. Nếu chụp hình người khác không xin phép sẽ bị phạt rất nặng thậm chí là bỏ tù. Nhưng lúc này, mỗi khi cô bước qua, tôi thấy anh ta liên tục để điện thoại ở dưới ghế để… chụp phần nội y bên trong.” Sơn cười ngặt nghẽo, “Ok, vẫn ổn thôi, nếu anh ta nghĩ đây là Việt Nam thay vì đất mẹ, nhưng tôi tin dù ở bất kỳ đâu, hành động như thế vẫn thật khiếm nhã, nhất là khi chụp lén ở chế độ tắt âm.”

Cô tiế‌p viê‌n không đáp trả, chỉ ngoảnh đầu nhìn về sau. Gã thanh niên Hàn Quốc quả nhiên né ánh nhìn cô.

“Gã đàn ông hướng một giờ còn đáng ngờ hơn,” Sơn nói tiếp. “Để ý kỹ thì rượu trong ly ông ta vẫn chưa vơi, bít tết trên bàn không hề động nĩa, nhưng gã liên tục yêu cầu lên món và thêm nước, cô nghĩ sao?”

Sơn trỏ tay về phía gã đàn ông đứng tuổi trung niên, đầu hói, bụng phệ, đang ngồi chễm trệ cách chỗ họ khoảng năm, sáu ghế. Ngón tay anh ra hiệu, hướng sự chú ý về phía đôi giày tây của gã ta đang mang. “Cô nhìn thấy chiếc chuông nhỏ xíu, buộc trên lưỡi gà của đôi giày tây đó chứ. À, ừ đó không phải là một thứ trang sức bình thường.” Sơn khẳng định, “Chẳng ai mang đôi Sain Laurent đáng giá cả ngàn đô lại buộc thêm thứ phụ kiện vớ vẩn như thế cả. Theo tôi đó là một camera siêu nhỏ!”

“Máy quay mini!!!” Cô nàng tiế‌p viê‌n rụng rời.

“Ừ, chưa hết đâu. Cô để ý chiếc Ipod ông ta gắn trên lưng ghế hành khách phía trước chứ?”

Cô tiế‌p viê‌n vội gật đầu.

“Nguyên lý Huygens về khúc xạ bước sóng!” Sơn tiếp tục nhấn mạnh. “Mỗi khi cô di chuyển về sau, ông ấy liên tục thay đổi vị trí đặt máy, lợi dụng hiện tượng phản xạ có định hướng của bước sóng ánh sáng để biến nó thành một tấm gương theo dõi.”

“Anh làm ơn giải thích rõ hơn…tôi…tôi không hiểu.”

Đôi mắt Nhất Sơn chợt đảo vòng. Dường như chuyện này gợi nhớ anh một việc gì đó.

***

Quay lại nửa tháng trước, tại tòa nhà Wordmark thuộc Trung tâm Thương mại Một Thế Giới. Nhất Sơn tay cầm tờ The News Daily ngồi bên ngoài phòng chờ. Ngoài giờ hành chính, văn phòng vắng tanh, chỉ có Nhất Sơn và chậu xương rồng bên khung cửa sổ.

Những ánh đèn nhiệt lượng được bật tối đa, khiến cả dãy hành lang rực sáng như ban ngày. Đây là phòng làm việc tư của Dr Lee, chuyên khoa ngoại thần kinh thuộc thành phố NewYork.

Nhất Sơn gấp đôi tờ báo, anh chán nản nhìn đồng hồ, rồi lấy điện thoại kiểm tra tin nhắn. Đột ngột, cuộc gọi từ “Thomas Johnson” phía bên kia đầu dây nhấp nháy. “Alo? Johnson, tôi Sơn đây. Anh tìm tôi vì kết quả giám định, đúng chứ? Ừ, hồ sơ lẫn tư liệu nằm trong file máy tính của tôi, máy chưa tắt, mật mã XYZ. Phiền anh chuyển toàn bộ chứng cứ cho sở cảnh sát San Francisco để kết thúc chuyên án. Việc đối chiếu kho dữ liệu DNA là việc của phòng kỹ thuật, anh biết đấy, nên…”

Nhất Sơn im lặng lắng nghe bên kia đầu dây đối đáp.

Anh thả lỏng c‌ơ th‌ể, dựa nửa thân người vào bức tường phía sau sô – pha, một lúc sau cũng cất tiếng. “Đúng như chúng ta suy đoán. hung thủ đã sử dụng hệ thống ròng rọc và nhiều tấm gương bức xạ được đặt song song giữa hai Block nhằm ngụy tạo chứng cứ vắng mặt tại hiện trường. Sóng ánh sáng khi tạo ảnh ảo qua bề mặt tiếp xúc, buộc phải đối xứng với bề mặt phản xạ, đúng chứ? Tôi đã cho David tiến hành đo đạt, tính từ nhiều góc độ để có thể phù hợp giữa góc tới và góc phản xạ của nguồn sáng, có thể nhận thấy hung thủ chỉ có thể sống tại tầng 2,4,6 của Block 1; hoặc tầng 3,5,7 của Block 2. Chính xác! Là nguyên lý khúc xạ bước sóng ánh của Huygens. Tay này không phải kỹ sư cơ học thì cũng có kiến thức tối thiểu về Vật lý thường thức. Bằng tầm nhìn có được từ những tấm gương nhân tạo, hắn chỉ cần ngồi đồng trong phòng rồi giật dây cước, thế là toàn bộ máy bơm sẽ rơi xuống khi nan nhân di chuyển vào hồng tâm. Không khác gì hiện trường của một vụ tai nạn bình thường. Điều đó chứng tỏ, không một ai thoát khỏi diện tình nghi.”

Christiaan Huygens là một nhà toán học, thiên văn học, vật lý học nổi tiếng người Hà Lan. Ông được xem là một trong những "người khổng lồ" đi tiên phong đặt nền mống cho sự phát triễn rực rỡ của các thành tựu về Khoa hoc và Kỹ thuật phương tây Thời kỳ Ánh sáng. Nguyên lý Huygens-Fresnel là một trong những học thuyết nổi tiếng của ông giải thích về sự lan truyền của các bước sóng.

Bên kia đầu dây tốn đúng một phút để nghiệm ra. Có thể nghe thấy tiếng xuýt xoa trầm trỗ rõ lớn è è từ loa phát điện thoại cầm tay.

"Tôi biết!" Sơn nhắc lại. "Cánh sát San Francisco đã làm việc rất cực lực. Bằng những kỹ năng nghiệp vụ, số lượng nghi can đã được khoanh vùng chỉ còn 3 đối tượng: Một người đàn ông tàn tật sống đối diện, một lao công sống ở chung dãy nhà và bạn gái cũ của nạn nhân, đúng chưa?" Sơn bắt đầu thu hẹp phạm vi. “Nhưng kết quả bài toán vẫn nằm ở chứng cứ. Nghe đây, khi cắt dây để chạy hệ thống ròng rọc, hung thủ không lường trước lực thu dây và gia tốc tức thời biến thiên sẽ khiến dây cước tăng động năng. Thế là sợi dây hung khí bỗng trở thành một lưỡi dao sắc bén, vô tình cứa vào da thịt hung thủ, làm lưu lại biểu bì và một chút máu. Sau khi thu hồi giám định, kết quả phù hợp với gã đàn ông bị liệt chân sống trong căn hộ 403, hắn tuy không thể đi lại, nhưng có hiềm khích từ trước với nạn nhân, cũng đồng thời là giáo viên Vật lý, thừa năng lực chuyên môn và tư duy để áp dụng những kiên thức cơ bản về cơ học và phản xạ. Đúng là lưới trời!”

Nhất Sơn lại im lặng.

Khoảng mười giây sau, bên kia đầu dây mới thôi kể lể. “À, về việc đó…” Anh chợt ấp úng. “Đúng là thị Trưởng NewYork có gửi thông tư cho tôi, ông ấy đã đánh tiếng mong muốn tôi ở lại. Ông ta sẵn sàng cấp Visa, quốc tích công dân Hoa Kỳ và những phúc lợi cần thiết cho tôi như một công dân nước Mỹ, nhưng… tôi đã từ chối. Thật sự tôi có việc cần trở về Việt Nam, Johnson à. Ra đi hơn mười năm, tôi vẫn biết mình là một thằng vong bản máu đỏ da vàng, dòng máu ngang tàn của một dân tộc bất khuất phía bên kia chí tuyến. Dòng máu hoang dại ấy đang khát khao được tìm về cội nguồn hơn bao giờ hết…”

Hai người tiếp tục tán gẫu thêm vài chuyện vặt. Đại loại, bao giờ quay lại, về nước làm gì, con gái Việt Nam có xinh không,… Những việc mà Sơn chỉ có thể ú ớ, gật đầu, lắc đầu, phụ họa hết sức vô nghĩa.

Y tá trực đêm tại văn phòng tiến đến bênh cạnh Sơn. “Mr Sơn! Bác sĩ Lee đang chờ ông tại phòng làm việc.”

Như kẻ khó vớ được cái phao, Sơn vội quay sang cúp máy. “Thôi liên hệ sau nhé,” Sơn nói. “Vâng! Cảm ơn cô.”

***

(…)

“Cảm ơn anh, tôi hiểu rồi,” Cô tiế‌p viê‌n tỏ vẻ khép nép.

Cô bị một phen bẽ mặt, cúi nhẹ đầu với Sơn rồi đi thẳng vào buồng chờ. Sơn chẳng nhớ chính xác, nhưng bầu không khí nặng nề lúc đó hình như trở thành đề tài bàn tán cho các chị hàng ghế trên.

Sơn đảo mắt tia ánh nhìn Hình Sự chiếu tướng hai kẻ háo sắc, lăng loàn, buông nhẹ lời phong long, “Trông mặt cũng đường hoàng đấy, mà sao nhân cách thiếu đứng đắn quá. Chả trách tệ nạn ngày một gia tăng.”

Nói xong, Sơn chỉ lắc đầu cười khinh bỉ.

...

Loay hoay tốn ngót hai giờ đồng hồ, cuối cùng cũng giải quyết xong thủ tục hành chánh. Sơn chăm chăm nhìn đồng hồ thời trang đeo tay, thở dài mệt mỏi, rồi ra hiệu bắt Taxi.

Trời đã vào trưa được một lúc, những tưởng chừng mặt trời đứng bóng, khí hậu ấm áp, nào ngờ mây đen che phủ, mưa tầm mưa tả. Thành phố nhộn nhịp bao ngày chìm hẳn trong không khí ảm đạm. Thỉnh thoảng, nghía sang hàng cây, tán lá rũ rượi, tan tành vì gió mưa quật cường, làm lòng Sơn lại thấy nao nao khó tả.
Vào ngày mưa, xe cộ vắng hẳn, đèn tín hiệu chớp nháy mà trước mắt không tìm được quá ba bóng xe ngang đường.

“Mưa đầu mùa… mà sao rét thế nhỉ bác tài?”

Sơn muốn tạm quên cái không khí ảm đạm này, chủ ý bắt chuyện với tài xế Taxi, vả lại bốn năm xa quê hương làm anh thèm nói tiếng Việt hơn bao giờ hết, chỉ mong có người để mà luyện tập cùng.
Tay tài xế càm ràm, “Chú mày ngồi ngay con máy lạnh chìa thẳng vào đầu thế kia thì mưa đầu mùa với cuối mùa cái gì.”

Sơn cười. Anh hiểu tính khí hài hước của con người nơi đây bao năm vẫn vậy. Nhưng thực ra thứ làm anh rét run chính là cái lạnh lẽo của sự hiu quạnh, sự vắng bóng người của một đất nước có lối sống đoàn kết, có tập quán định canh, định cư theo cụm: làng, xã, quận, huyện,... Nhưng hôm nay bỗng trở nên heo hút lạ thường. Phải chăng mười năm xa quê hương, lối sống và con người ở đây đã thay đổi?

Đang lúc Sơn còn mãi mê nhìn từng dãy nhà trôi qua, đột nhiên bóng dáng quen thuộc năm nào đập ngay vào mắt.

“Kỳ Phương?” Sơn thốt lên.

“Chắc chắn là Kỳ Phương rồi,” Sơn tự nhủ.

Dáng dấp thanh mảnh, kiểu cầm túi bằng hai tay và mái tóc dài màu hạt dẻ ấy không thể lẫn vào đâu được.

“Bác tài, dừng xe!”

Con chiến mã Vinasun đang phi ngon trớn buộc phải thắng gấp. Bốn bánh xe nện xuống mặt tiền đường những vết thẳng thừng cực kỳ thô kệt và tóe tung sình đất về phía những người đi đường lân cận.

Âm thanh chửi rủa bằng đủ mọi sinh ngữ ồ oạt vang lên. Bao gồm cả cửa miệng máu mặt, dày dặn gió sương gió của gã đàn ông hành nghề cầm vô lăng. Tay tài xế không kìm nổi cơn giận, “ Đệt! Cái gì thế? Cậu đùa tôi à! Xe lăn bánh chưa được năm phút.”

“Thật ngại quá! Bác cho cháu xuống xe,” Sơn nói.

Anh vội cho tay vào túi, rút ngay tờ ngoại tệ mạnh, bạc màu xanh lá, dúi vào tay bác tài, rồi mở cửa phi thẳng đến trạm xe buýt – nơi bóng hồng anh để ý đang đứng chờ xe.

Trời mưa tầm tã, nước rơi khắp cả mắt mũi, làm ướt nhẹp bộ vest đen vừa vặn hàng hiệu trên người. Nhưng Sơn chẳng bận tâm mưa dông hay gió lớn, chạy một mạch đuổi theo bóng lưng cô gái đã một bước lên xe buýt.

“Chờ…! Chờ tôi bác tài!” Sơn tri hô thất thanh.Vừa kịp lúc. Sơn vừa bước chân lên xe đã chộp lấy cổ tay cô gái. “Kỳ Phương, thật may quá, anh…” Sơn nói.

“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!”

Cô nàng bị người lạ nắm tay, không khỏi giật mình, quay lại phản kháng. Hiện ra trước mắt cô là một nam nhân tuổi còn khá trẻ, khoảng chạc ba mươi, thâ‌n hìn‌h cao to, dáng đứng oai vệ, gương mặt nam tính, đường nét cứng cáp và ánh nhìn lãng tử sẵn sàng làm cô tan chảy.

Sơn đứng lặng vài giây, thừa biết mình đã phí công vô ích, nhưng vẫn bình tĩnh cúi nhẹ đầu. “Thật lòng xin lỗi cô, tôi nhận nhầm người.”

“À… không! Tôi không sao,” Cô nàng giọng điệu giả tạo thấy rõ.

Cô nàng tuy không phải là Kỳ Phương, nhưng trông cô giống đến lạ. Hai người cứ thế nhìn nhau, làm ba bốn hành khách lẻ tẻ trên chuyến xe buýt được phen xem phim tình cảm thực tế.

Sơn gãi đầu, ném ánh nhìn về phía vô định. “Nếu vậy… cô có thể bỏ tay tôi ra được không?” Sơn nói.

Từ lúc cô nắm tay anh kéo ra đến giờ vẫn chưa buông được, không khỏi làm cụ bà đang nhai trầu ở hàng ghế bên trề môi. “Giới trẻ bây giờ bạo thật, chốn công cộng mà tay chân gần gũi, liếc mắt đưa tềnh.”

Sơn bỏ đi một mạch. Anh tìm ngay hàng ghế cuối, thu mình vào một góc để tránh bầu không khí ái ngại.

Xe buýt lại lăn bánh, không khí xô bồ bao trùm cả chuyến xe. Bá tánh lữ khách tranh thủ tán dóc bằng đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Câu chuyện tình yêu sét đánh sớm đã chìm vào dĩ vãng bởi tốp người lên kẻ xuống.

Chán chường, Sơn không buồn nghĩ nữa. Trong đầu anh lúc này chỉ có duy nhất nội dung của bản đánh Fax, cực kỳ quan trọng, mà Sơn được nhận qua điện tín từ một tháng trước.

Nhớ lại xem, cái tên người gửi thực sự không mấy ấn tượng, riêng địa chỉ nguồn lại càng xa lạ từ tận bên kia quả đất.

Nội dung cụ thể như sau:

“Thân gửi Bùi Nhất Sơn – thạc sĩ trẻ tuổi và tài ba thuộc viện hàn lâm Khoa học Tội chứng Đại học phía Tây NewYork.

Tôi là Trương Tuấn Thành, chủ nhiệm đương trực tại tổ điều tra viên cấp cao trực thuộc trung ương Thành phố Hồ Chí Minh. Tôi cũng chưa ngoài năm lăm nên mong xưng hô với cháu Sơn như chú – cháu cho có tình nghĩa. Chắc hẳn, cháu không biết chú nhưng kì thực chú rất rõ về gia thế cũng như trình độ chuyên môn của cháu. Thuở cơ hàn bắt dế thả diều, ba cháu và chú cũng có chút tâm giao, nay lại hay tin con của cố nhân làm rạng danh màu cờ tổ quốc trên đất khách quê người, điều đó khiến chú vô cùng hãnh diện. Tiếng thơm của cháu sớm đã được báo đài, lẫn truyền thông quốc tế ca ngợi hết lời. Thú thật, chú rất nể phục trình độ học vấn, lẫn khả năng tư duy nhạy bén của cháu qua những vụ án kinh thiên động địa, quỷ khốc thần sầu, mà cháu đã rặt ròi trắng đen trong suốt chuyến thực tập ở Mỹ.

Trước tình hình phát triễn kinh tế, hội nhập đất nước như hiện nay, chủ trương của đường lối Pháp Luật đang không ngừng thay đổi, hành vi lợi dụng kẻ hở luật pháp, tội phạm có hành vi nguy hiểm đang ngày một gia tăng.

Chú khẩn thiết mong cháu về nước chuyến này, tham gia cùng ban chuyên án Tổ điều tra Khoa học Công nghệ Giám định hiện trường ở nước ta. Đem tài năng và kinh nghiệm tích lũy được phục vụ cho sự nghiệp giữ vững sự công bằng và liêm chính của luật pháp.

Chú mong cháu sẽ đồng ý nhận chức chủ nhiệm mới của phòng Kỹ thuật Hình Sự tổng cục Trung ương Thành phố Hồ Chí Minh, thay lão già đầu bạc này giữ vững cán cân Thiện – Ác.

Công lý không bao giờ ngừng nghỉ, mong tin cháu từng giờ từng phút...

Ký tên: Chủ nhiệm Trương Tuấn Thành."

“Công lý không bao giờ ngưng nghỉ?” Câu chốt hạ rõ là lời khích tướng. Ngay khi nhận tin khẩn, Sơn lập tức thu sếp mọi công tác, hoàn tất các thủ tục xuất nhập cảnh, nhằm kịp thời quy hồi cố xứ vào thời điểm giông tố nhất trong năm.

Thì tháng bảy nước nhảy lên bờ, chớ sao!

Hôm qua, khi thực hiện thủ tục check – in trước giờ bay tại khu Departure, một vài người đồng hương Việt Nam đã bỏ ngỏ thế này...

“Cháu về Việt Nam đấy hả? Oh my Go‌d! Bên đó đang mưa bão dữ lắm, đợi hết mùa hãy về. Sáng giờ bốn chuyến L.A – Tp. Hồ Chí Minh đều bị hủy cả, cô vừa từ Việt Nam khứ hồi sang đây nên biết rất rõ. Mùa này bên đó không phải mùa du lịch cháu ạ.” Người đàn bà chỉ hơn Sơn vài tuổi, thân hình đẫy đà, trông như Việt kiều lâu năm.

“Cháu cần về gấp cô ạ! Chắc cháu book loại vé đặc biệt để không bị delay.” Sơn nói.

Người đàn ông đứng sau thủ thỉ. “Thế thì chúc cháu may mắn. Việc gì phải gấp gáp thế, điều kiện xấu thế này, ngồi Boeing hạng nhất cũng rủi ro lắm.”

“Vâng!”

...

Mặc cho thiên hạ can ngăn, Sơn quyết không thay đổi chính kiến. Trước điệu bộ hấp tấp hiếm thấy ở một con người điềm tĩnh như anh, hẳn có những bí mật giấu kín chỉ có trời cao mới thấu rõ tâm can.

“Chẳng ai biết mình về nước vì một hệ lụy khác.” Sơn đau đớn. “Làm sao để tìm em giữa Sài Gòn rộng rộng lớn với hơn năm huyện và mười chín quận nội thành?”

Tắt nguồn điện thoại, Sơn bỏ tư trang cá nhân vào túi. Anh cất cả thứ suy tư trăn trở đang dày vò tâm trí mình vào một góc, cố chợp mắt một chốc giữa lúc cơn mưa hãy còn nặng hạt.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật