Chương 1: Trò đùa của Số Phận

Susucn Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
“Bệ hạ, không biết vì sao quốc khố dạo này cứ bị hao hụt dần đi, mà sự hao hụt ấy một ngày một tăng,, tháng trước là 5000 lượng vàng giờ đã lên tới con số 100 hoàng kim* rồi, khẩn xin bệ hạ cho người nhanh chóng tìm ra kẻ đã bòn rút tiền tài của quốc khố. Để an định lòng người, dẹp trừ hoài nghi của dân chúng.“
Chương 1: Trò đùa của Số Phận
Ảnh minh họa

"Nữ nhân kia, ngươi đụng trúng ta rồi còn muốn bỏ chạy sao?"

"Ta đã xin lỗi rồi, ngươi còn muốn làm gì?"

"Làm gì? Bán ngươi đi còn không đủ mua lại đôi giày này của ta, có điều hôm nay ta rất vui nên cũng không muốn làm khó ngươi..."

"Lính đâu, lột sạch y phục của ả ta rồi ném ra ngoài chợ cho ta, để ta xem ngươi khi bị "bẩn" như vậy rồi liệu có bị "rớt giá" hay không. Còn bộ y phục đó, đốt đi tránh làm nhức mắt ta."

----

"Con mèo của ta là ngươi đá nó?"

"Con mèo của ngươi ngang nhiên chặt đường của bổn tiểu thư, còn dám cào vào tay thị nữ của ta nữa, ta chỉ là muốn giáo huấn nó một chút, có cần phải làm quá lên không?"

"Ồ vậy sao? Lam Văn đem con mèo này đi, đánh chết!"

"Ngươi, Thanh Uyển Ca....ngươi đây là muốn làm gì?"

"Con mèo này của ta vì ngươi mà chết, theo lý ngươi nên đền mạng cho nó, đúng chứ?"

"Thanh Uyển Ca, ngươi dám sao giết ta? Cha của ta là Thái phó, mẫu thân của ta là con gái của Thừa ân công đời trước, ngươi dám đụng tới ta sao?"

"Ta lại sợ quá nhỉ? Bản thân của ta đây là song quốc quận chúa. Phụ thân của ta là cháu ruột của Hoàng thái hậu, là đường đệ của bệ hạ, là Cảnh Vương của đương triều, ta vẫn còn chưa kể về lai lịch của mẫu thân ta cơ đấy. Ngươi là muốn dùng mạng của mình để đổi lại bình yên cho gia đình hay là muốn ta tìm một cái cớ để tru di tam tộc nhà ngươi đây?"

"Ta..."

"Hừ, đem ra ngoài đánh cho tới khi tan xương nát thịt thì thôi, rồi đem th‌i th‌ể gửi tới tận nhà Trương Thái phó, ta muốn xem thử cảm giác lúc đó của ông ta là như thế nào?"

----

"Bệ hạ, con gái của thần bị Thanh Uyển Ca đánh chết, người nhất định phải làm chủ cho vi thần."

"Trương Thái phó thật giỏi a, bản thân còn lo không xong lại muốn kéo bổn quận chúa đi cùng."

"Bẩm bệ hạ, đúng là thần nữ đã giết chết con gái của Trương Thái phó, nhưng là vì lỡ tay trong lúc tra khảo khẩu cung, cuối cùng nàng ta chịu không nổi nên đã xác nhận. Phu thân của nàng ta là Thái phó đại nhân đây cấu kết ngoại bang, thầm thông báo chuyện trong triều ra ngoài, bán nước cầu vinh."

"Bệ hạ minh giám, thần xin thề tuyệt đối không bao giờ có chuyện như vậy, là nha đầu này vu khống."

"Chứng cớ rành rành ngươi còn dám nói dối, đây là huyết thư của con gái ông ta đích thân viết, trên đó ghi ra cách thức liên lạc và nơi trao đổi thông tin, mời bệ hạ quang mục."

"Nghịch tặc to gan, dám bán nước cầu vinh?! Lập tức nhốt vào đại lao, giờ Ngọ tam khắc ngày mai, trảm lập quyết!"

----

"Con nha đầu đó vậy mà lại có thể lật tẩy được Trương Thái phó, chúng ta không nên xem thường."

"Ta thấy nàng ta giống như mèo mù vớ phải cá rán thì hơn, nhưng cũng không thể để cho nàng ta mới làm gì thì làm nữa."

"Phải làm cho hoàng đế không tin tưởng nó nữa, chỉ có như vậy mới có thể dễ dàng làm việc."

"Hừ chuyện nhỏ, bệ hạ đã giao cho ta chuyện truy tìm kẻ đã ăn trộm tiền của quốc khố. Đợi ta sắp xếp đầy đủ chứng cớ xong, ngay lập tức sẽ tố cáo nàng ta, tới lúc đó chúng ta một mũi tên trúng hai con nhạn, để xem hoàng đế còn tin tưởng nàng ta nữa không."

-----

"Khởi bẩm bệ hạ, thần đã tra ra được hung thủ phía sau dật dây chuyện ăn xén tiền trong quốc khố. Xin bệ hạ xử tội thật nghiêm để làm gương cho các quan viên, đại thần."

"Mau nói, là kẻ nào?"

"Chính là Tĩnh Liên* quận chúa - Thanh Uyển Ca, đây là khẩu cung của những quan viên làm ở quốc khố, trên đó ghi rõ lợi nhuận giữa hai bên và cách đưa tiền ra khỏi hoàng cung tới tay quận chúa."

"Bệ hạ, không thể nào là Uyển Ca được, tuy rằng bình thường con bé có phá phách, nghịch ngợm nhưng không có gan làm ra chuyện đó đâu thưa bệ hạ."

"Đủ rồi, bằng chứng rõ ràng như vậy còn có thể giả được sao? Niệm tình Thanh Uyển Ca tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện nên không giam vào đại lao, tạm thời giam lỏng trong Vương phủ cho tới khi trả lại hết số tiền đã lấy đi kia."

----

"Nghịch nữ, bình thường ngươi ngông cuồng ngạo mạn, không coi ai ra gì thì cũng thôi đi. Lại còn dám ăn trộm tiền trong quốc khố, ngươi chán sống rồi sao?"

"Thì sao chứ? Con có lấy tiền của người đâu mà người đánh con, con còn đang tiết kiệm cho người nữa kìa. Giam lỏng? Con chính là muốn rời khỏi nhà, đi tới Phàm Hoa lầu chơi đấy thì thế nào? Dù sao cũng không giết chết con được."

"Nghịch nữ, ngươi dám bước ra khỏi nhà nửa bước, ta... ta hôm nay sẽ đánh gãy chân của ngươi!"

"Đánh đi, gãy rồi cũng là người nuôi."

"Uyển Ca, con mau quay lại xin lỗi phụ thân, Uyển Ca!"

"Tức chết ta rồi, ta..."

"Vương gia, Vương gia người mau tỉnh lại đi Vương gia, người đâu mau đi gọi đại phu."

----

"Cảnh Vương chết rồi."

"Chết rồi? Làm sao mà chết?"

"Bị tức mà chết, nghe đâu là vì chuyện Thanh Uyển Ca bị phát giác là hung thủ ăn trộm tiền trong quốc khố."

"Chết cũng đúng, nếu như là ta, ta cũng sẽ bị chọc cho tới chết, thử hỏi có đứa con nào lại ngang tàn như vậy không?"

----

"Ngươi xem, ngay cả Cảnh Vương cũng bị nàng ta làm cho tức chết. Theo bổn cung thấy Thanh Uyển Ca đó chính là một tai tinh, người xung quanh nàng ta sớm muộn gì cũng bị nàng ta khắc chết."

"Vậy sao? Vậy ta cũng không ngại mà khắc thêm một người nữa."

"Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta... ta chính là Hiền phi của bệ hạ... là sủng phi của..."

"Sủng phi thì sao? Ngươi cũng không phải là hoàng hậu dựa vào cái gì ta lại phải sợ ngươi?"

"Phận làm phi tử trong cung lại dám luận phạm triều chính, đồn thổi tin tức vô căn cứ, lôi về tẩm cung ban ba thước lụa trắng!"

----

"Bệ hạ không hay rồi, Tây Tề quốc lấy cớ dân ta chiếm đất của họ, lại muốn khởi binh gây chiến."

"Bệ hạ, người dù muốn dù không cũng phải gả đi Tịnh Hòa công chúa, chỉ có như vậy thiên hạ mới được thái bình."

"Phong tứ công chúa của Đông Tề quốc làm thái tử phi, hai nước chúng ta sẽ mãi mãi hòa thuận."

----

"Bệ hạ, thái tử Tây Tề không những phế đi ngôi vị thái tử phi của tứ công chúa, lại còn dám đem công chúa thiêu sống ở pháp trường. Dùng mạng của công chúa làm lễ tế, chính thức khởi binh xâm chiếm nước ta, xin bệ hạ bớt đau thương."

"Bệ hạ, gần đây nhân gian có lời đồn thổi, nói Tĩnh Liên quận chúa chính là tai tinh, cần phải thêu chết mới có thể yên lòng bờ cõi, bình định giang sơn."

----

"Báo, Tử Duệ quân thất trận, Chung đại tướng quân đã tử chiến xa trường."

"Bệ hạ, bây giờ tất cả các châu thành đều đã trở nên loạn lạc, ai ai cũng tin về lời đồn tai tinh kia."

"Phụ hoàng, bây giờ không chỉ lòng dân mà ngay cả lòng quân cũng hoang mang, xin phụ hoàng ban chiếu giết chết yêu nữ kia. Trước là trấn an dân chúng, sau là yên lòng binh sĩ."

"Xin bệ hạ suy xét...!"

-----

"Xin phụ hoàng cho nhi thần lãnh binh giết giặc. Ngày nào giặc còn ở đất ta, thề không trở về!"

"Bệ hạ, mong người nén lại đau thương, giữ gìn sức khỏe, Chiến vương t‌ử nạ‌n rồi, không thể tìm thấy th‌i th‌ể."

"Bệ hạ, mau mau truyền ngự y, mau lên."

----

"Không xong rồi, quân giặc chỉ cách kinh thành hơn 2 ngày đường, bây giờ ngay cả kinh thành cũng đã bắt đầu loạn lạc, các đại gia tộc và đại thần đã bỏ của chạy lấy người, từng người từng người dẫm đạp lên nhau mà chạy trốn. Ngay cả hoàng cung cũng đã trở nên hoang tàn, thái giám - cung nữ và cả cung nhân đều thay nhau trộm đồ rồi bỏ trốn, bệ hạ hãy nhanh chóng rời khỏi hoàng cung, chúng thần sẽ mở đường máu giúp người thoát thân."

"Trẫm không đi, trẫm không còn sức để chạy, trẫm càng không muốn chạy trốn."

"Bệ hạ, nếu cứ như vậy người sẽ chết."

"Trẫm không sợ chết, trẫm chỉ muốn hỏi khanh, tới cuối cùng là ai thông báo cho quân địch biết mưu tính của triều ta? Là kẻ nào đã bán nước!"

"Bệ hạ, thần đã điều tra qua rồi. Trong đó hầu hết đều đã chết, duy có một người vẫn còn sống, chính là Thanh Uyển Ca."

"Thật không thể ngờ lại là nha đầu đó, trẫm cứ tin tưởng nó, vì năm đó nó đã lập tẩy được Trương Thái phó, không thể ngờ là kế ve sầu thoát xác, thí tốt giữ xe... khục... khục"

"Bệ hạ, người phải ráng lên, người sẽ không sao đâu."

"Tất cả đều bỏ ta mà chạy rồi, ngay cả con cái của ta cũng bỏ ta mà đi, nàng sao lại còn ở đây?"

"Thần thiếp không đi đâu cả, có chết cũng phải chết cùng người."

"Tới cuối cùng nàng lại là người ở bên cạch trẫm, là trẫm đã đối xử bất công với nàng."

"Bệ hạ, Mạch La* chưa từng hối hận, dù là bất cứ chuyện gì cũng chưa từng hối hận, kiếp sau thiếp mong được làm thê tử của người."

"Kiếp sau, nhất định trẫm sẽ chọn nàng làm thê tử k..."

"Bệ hạ, người tỉnh lại đi, bệ hạ....!!!

----

"Bệ hạ đã băng hà, ta cũng không thiết sống nữa, Trịnh tướng quân... khanh là người cuối cùng ở bên cạnh bệ hạ, ta thay mặt người cảm tạ khanh, mong rằng sau khi ta chết, khanh có thể chôn cất ta cùng với người. Những thứ này đều là bệ hạ ban thưởng cho ta, khanh muốn lấy bao nhiêu cũng được, coi như là hậu lễ của ta dành cho khanh đi."

"Thần nhất định sẽ an táng người và bệ hạ thật đàng hoàng, hoàng quý phi nương nương xin hãy an tâm."

"Ta còn có một chuyện muốn nhờ khanh."

"Nương nương cứ nói, thần nhất định sẽ làm cho bằng được."

"Bằng mọi giá, cũng phải để cho Thanh Uyển Ca chôn cùng Đông Tề quốc, trước là trả thù cho các đời đế vương của Đông Tề, sau là tế những người đã vì trận chiến này mà chết."

----

"Uyển Ca, chúng ta mau đi thôi, bây giờ quân binh sắp kéo tới nơi rồi, con còn ở lại để làm gì?"

"Mẫu thân, người có bao giờ tin vào những lời đồn đại đó chưa? Rằng con là kẻ bán nước."

"Uyển Ca, những chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi, bây giờ con phải sống thật tốt trước đã. Chúng ta bây giờ sẽ quay về Bắc Tề, sau đó sẽ nhờ Hoàng cửu cửu con đem binh đánh trả Tây Tề, chúng ta nhất định sẽ đánh bại bọn chúng."

----

"Vương phi có thể đi, nhưng nàng ta thì không?"

"Trịnh đại tướng quân, ngài muốn gì?"

"Ta phụng lệnh của hoàng quý phi, tới để đưa quận chúa đi gặp bệ hạ."

"Bây giờ quân binh của Tây Tề sắp tràn tới kinh thành, ngài không hộ giá bệ hạ lại tới tìm Uyển Ca làm gì kia chứ?"

"Ta chỉ là người phụng sự, xin quận chúa hãy đi theo ta."

"Mẫu thân, người hãy đi trước đi, gặp lại người ở ngoại ô."

----

"Thanh Uyển Ca, ngươi đứng trước tượng của thái tổ, ngươi có cảm thấy hổ thẹn không?"

"Ta tưởng ngươi đem ta đi gặp bệ hạ?"

"Đừng đánh trống lãng, trả lời câu hỏi của ta, ngươi có thấy hổ thẹn không?"

"Ta không làm gì sai, không hổ thẹn với bản thân, không hổ thẹn với thiên địa, càng không hổ thẹn với các đời đế vương của Đông Tề quốc."

"Ngươi dám nói bản thân vô tội? Đúng là cứng mồm dẻo miệng."

"Ta chính là không sợ, có giỏi thì giết ta đi."

"Ngươi, ta thật sự đã xem thường ngươi rồi, nói cho ngươi biết, bệ hạ đã băng hà rồi, ta sẽ sớm cho ngươi đi thỉnh tội với người thôi."

----

"Không, xin người đừng giết nó."

"Tới nước này rồi, người vẫn còn muốn bênh vực cho nàng ta sao?"

"Ta không bênh vực cho nó, ta chỉ mong ngài hãy nghe ta nói. Uyển Ca không hề bán nước cầu vinh, nó sẽ không bao giờ làm như vậy?"

"Lời nàng ta nói làm sao mà tin, lòng người có thể dò được sao?"

"Từ nhỏ tới lớn, ta dạy nó rất nhiều thứ, ta dạy nó ứng biến trước nghịch cảnh, dạy nó lòng trung thực, cũng dạy nó cách nói dối, tuy nhiên chưa bao giờ dạy nó bán nước, phản nghịch. Ta lấy tính mạng của mình ra bảo đảm, Uyển Ca chắc chắn không phải là người như vậy."

"Nếu người đã nói như vậy, ta cũng không muốn làm khó hai mẹ con các người, dù sao năm đó cũng là do Cảnh Vương đã cứu mạng ta, ta coi như lấy mạng đền mạng. Hai người nhanh rời khỏi đây đi."

----

"Mẫu thân, mẫu thân người mau tỉnh lại đi."

"Uyển Ca, con phải sống, rời khỏi nơi nay trở về Bắc Tề, vĩnh viễn đừng trở lại nơi này nữa. Nhớ kỹ lời nói của ta, phải sống thật tốt."!

"Mẫu thân!!!"

----

"Quân binh đâu, lục soát mọi ngóc ngách thật kỹ, gặp nam nhân lập tức chém chết, nữ nhân dưới 30 tuổi thì giữ lại, người già chôn sống, tuyệt đối không để cho bất cứ một tên mang họ Lục nào sống sót."

"Thái tử là một tiểu mỹ nhân, y phục trên người còn dính đầy máu ạ."

"Chà ta còn tưởng là ai, hóa ra là Tĩnh Liên quận chúa, khuôn mặt của ngươi cô* chưa từng quên."

"Là ngươi cho người giết mẫu thân ta? Tại sao, tại sao lại hạ thủ với bà ấy, Mộ Dung Diệp... ta phải giết chết ngươi!!!"

"Thanh Uyển Ca, ngươi muốn giết thái tử không dễ như vậy đâu?"

"Là ngươi?! Hóa ra từ đầu tới cuối chính là ngươi bày trò, tất cả đều là kế sách của ngươi!"

"Hừ, không ngờ được đúng không? Phải là ta, chính là ta đã làm ra những chuyện này, tất cả chính là muốn ngươi thân bại danh liệt, sống không bằng chết, vạn kiếp bất phục."

"Ngươi, tên cẩu tặc nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi!"

"Giữ chặt con chó điên đó lại, coi chừng nó cắn thái tử."

----

"Thái tử nên xử lý Thanh Uyển Ca như thế nào đây?"

"Giao hết cho ngươi đấy, muốn làm gì thì làm đi, cô không quản nhiều như vậy, cô chỉ biết rằng từ nay về sau Đông Tề quốc sẽ bị xóa sạch khỏi bản đồ, hahaha."

----

"Gia, làm gì với nàng ta đây?"

"Hừ ả nữ nhân chết tiệt, lần gặp mặt duy nhất lại dám đẩy ta xuống nước, ngông cuồng ngạo mạn không xem ai ra gì. Ta sớm đã không ưa, ta lập ra mưu kế trước là muốn tránh sự dòm ngó của Lục Trấn*, sau là muốn để ả ta chôn cùng. Giờ coi như cũng hả dạ rồi, không rảnh để đùa giỡn với ả nữa, đem ả ra ngoài chém chết, rồi treo th‌i th‌ể lên cổng thành, khi nào thối rửa thì mới thôi!"

----------

[Ở một triều đại nào đó...]

"Nương, người cố gắng lên, người và đệ đệ nhất định được bình an."

"Hạ tiểu nương, người phải kiên trì sắp được rồi, đã thấy được đầu của đứa bé rồi."

"Mau, mau tìm đại phu, nhanh lên nương tử bị băng huyết rồi."

"Ta chịu thôi, ta chỉ là đại phu bình thường, chưa từng khám cho nữ nhân lúc sinh nở.."

"Thứ lỗi, ta xin được nói thẳng...Hạ tiểu nương hơi thở yếu ớt, mạch mỏng như không, e rằng không trụ được tới sáng mai."

----

"Nương, người sẽ không sao đâu, người xem đệ đệ khỏe mạnh như thế nào, người phải ở bên chăm sóc cho đệ ấy chứ?"

"Nhã nhi, ta xin lỗi vì không thể tiếp tục ở bên con, càng không thể nuôi dạy đệ đệ của con nên người."

"Nương thân, người cố gắng lên, người sẽ không sao đâu. Mai này con sẽ theo An đại phu học y thuật, sẽ chữa trị cho người, nương thân..."

"Học y sao? Học y tốt, học y rất tốt, con hãy theo An đại phu mà học y thuật cho thật tốt, như vậy sẽ có thể cứu được rất nhiều người a."

"Con không muốn cứu ai cả, con chỉ muốn cứu người thôi, người phải kiên trì, đợi con học y thành tài rồi sẽ trị khỏi cho người."

"Nhã nhi ngoan, ta bây giờ như đèn dầu đã cạn, không còn có thể cố gắng được nữa. Con muốn làm đại phu trước tiên phải biết lấy sinh mạng của bệnh nhân làm đầu, phải có lòng hướng thiện, hành y cứu người chứ không phải vì tiền, vì danh lợi, vì bất kỳ một lý do nào khác."

"Con không quan tâm, người đừng bỏ con mà."

"Nhã nhi, trước khi chết ta muốn con hứa với ta ba điều. Thứ nhất phải toàn tâm toàn ý bảo vệ gia đình này, nhất là đệ đệ của con. Thứ hai nếu con thật sự theo nghề y, phải nhớ thật kỹ những lời trước đó của ta, hành y cứu thế để xứng đáng với câu Lương Y Như Từ Mẫu. Thứ ba dù sau này có gian khổ, mệt mỏi, cũng phải kiên trì mà sống, vì chỉ có khi con còn sống, con mới có cơ hội chuyển mình, làm lại một lần nữa. Con hãy hứa với ta, chỉ có như vậy ta mới nhắm mắt!"

"Nương thân, con hứa với người, con sẽ nhớ thật kỹ...."

"Tốt lắm, ta hy vọng con sẽ sống tốt hơn ta, đừng có như ta... quên mất ước mơ và hy vọng thời niên thiếu của mình, chỉ vì cố gắng trở thành vợ hiền, dâu thảo..."

"Nương thân, người tỉnh lại đi, người đừng bỏ con mà, nương thân!!!"

----

"Nhà ngươi là người mới tới? Coi bộ cũng thông minh sáng dạ đấy, ta ở đây cũng được bốn mươi năm rồi chưa thấy ngự y nào trẻ tuổi như ngươi."

"Từ nay về sau công việc của ngươi chính là chuẩn bệnh cho các phi tần trong hậu cung. Sống ở hoàng cung phải cẩn thận dè chừng, đi nhẹ nói khẽ, dù có nghe hay thấy cái gì cũng coi như là chưa từng thấy, chỉ có như vậy mới có thể sống sót."

-----

"Tề phi cho người tới tìm ngươi kìa."

"Ta muốn ngươi giúp ta giết chết Hiền phi, chỉ cần nàng ta chết ta sẽ cho ngươi an toàn xuất cung."

"Không đồng ý? Vậy cả nhà ngươi, cũng đừng hòng có kẻ nào sống soát."

"Kẻ thất thời mới là người thông minh, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ đi."

----

"Ra tay rồi sao? Tốt lắm, chỉ cần ả chết, ngôi vị hoàng quý phi sẽ là của ta, sớm thôi ta sẽ là hoàng hậu..."

"Ngươi... đã hạ độc ta? Ta kêu ngươi đi giết Hiền phi kia mà, ngươi lại dám phản bội ta?"

"Thay vì để sinh mạng ta và người thân của ta vào tay của người, ta thích tự mình sắp xếp số phận của mình hơn. Hôm nay nếu ta giúp người giết Hiền phi, dù có thoát khỏi án t‌ử hìn‌h cũng sẽ không thoát khỏi bàn tay của người, nếu đã như vậy hà tất gì phải kéo thêm người vô tội vào kia chứ?"

"Ngươi... ngươi!!!"

"Với lại ngay từ lúc bắt đầu, ta chưa từng nói sẽ theo phe của người. Dù mạng của ta để cứu Hiền phi, bảo vệ gia tộc lại có thể kéo theo người chết cùng, không phải rất đáng giá sao?"

"Ngươi, ta vậy mà lại thua bởi một tiểu nữ quan như ngươi..."

----

"Chết người rồi, người đâu chết người rồi!"

"Bệ hạ, Tề phi nương nương là vì liều thuốc quá mạnh nên sốc thuốc mà chết."

"Ai là người đã bốc thuốc cho Tề phi."

"Ngươi thân là ngự y lại dám dùng thuốc quá liều, hại chết Tề phi của trẫm. Người đâu, lôi nữ nhân này ra Ngọ Môn quan trảm ngay cho trẫm."

-------

[Thành phố G - năm 2001]

"Mẹ xin lỗi con, mẹ không đủ khả năng để giữ con bên cạnh, có trách hãy trách người cha vô trách nhiệm đó của con, xin lỗi con... Uyển Thanh*."

----

"Đưa đứa trẻ này tới Cô Nhi viện đi, nhà chúng ta không nuôi nổi một miệng ăn nào nữa đâu."

----

"Ngươi là ai? Vì sao lại ở trong thân thể này với ta."

"Ta mới là người hỏi ngươi mới đúng, ngươi là tà ma ngoại đạo hay là yêu tinh chiếm thân thể của người khác?"

----

"Vậy ngươi cũng chết, rồi được trực tiếp chuyển sinh tới đây giống như ta?"

"Ta không thảm như ngươi, cơ mà cũng chết không toàn thây."

----

"Không được rồi, đã thử nhiều cách như vậy cũng không có kết quả, chúng ta cứ như thế này làm sao mà sống?"

"Đi tìm thầy bói, biết đâu lại có cách."

"Sinh mệnh của các ngươi đã bị ràng buộc từ lúc sinh ra, đây là mệnh số không thể hóa giải."

"Mệnh số cái khỉ khô, ta không tin không có cách nào hóa giải được."

----

"Quận chúa đại nhân của ta ơi, suốt một năm nay đã thử bao nhiêu cách rồi, ngươi còn muốn làm gì nữa?"

"Ta không tin không thể chống lại số phận, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách tách nhau ra."

"Thay vì ngươi làm mấy cái vô bổ này, thì hãy dùng kiếp số này để làm lại từ đầu, không phải tốt hơn sao? Đâu phải ai cũng như chúng ta có thể nhớ được chuyện của tiền kiếp, nếu như lão thiên đã cho chúng ta cơ hội thì chúng ta phải nắm bắt thật tốt, không thể buông xuôi."

"Ngươi cứ nghĩ cho thật kỹ đi, nước mất nhà tan đã là cùng cực của sự đau khổ rồi, đâu còn cái gì có thể làm khó được ngươi nữa, ngươi phải sống vì bản thân ngươi, vì người mẹ đã mất của mình. Còn ta, ta phải sống vì bản thân, vì lời hứa với nương thân của ta năm xưa."

"Còn có thể sao? Ta còn có thể chuộc lại được tất cả mọi thứ sao?"

"Không thể chuộc lại được nữa, nhưng ngươi có thể làm lại từ đầu."

"Làm lại từ đầu sao..?"

----

"Giải thưởng dành cho sinh viên y học năm nay thuộc về Từ Uyển Thanh, xin chúc mừng em."

"Cậu giỏi thật đấy Uyển Thanh, năm nào cũng được giải toàn quốc cả."

----

"Tối rồi còn gọi mình lên đây có chuyện gì sao?"

"Tại sao? Tại sao đều là học sinh lớp A, được cùng một người thầy dạy ra, được học chung một khóa, nhưng tại sao tôi lại không bằng được cậu?"

"Khả Như, cậu..."

"Tại sao vậy, Từ Uyển Thanh? Lý Như tôi có gì không bằng cậu, tôi có ba mẹ, có nhà cửa riêng của mình, tôi có gia sư dạy thêm. Thế nhưng tại sao lúc nào tôi cũng thua cậu? Cậu có biết rằng tôi xấu hổ như thế nào khi làm bạn của cậu không? Cậu nghĩ bản thân giỏi lắm sao? Cậu suy cho cùng chỉ là một đứa trẻ không có gia thế, bị cha mẹ của mình bỏ rơi, một đứa con hoang mà thôi!!!"

"Từ Uyển Thanh, tôi muốn cậu vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này, chỉ có như vậy tôi mới không phải làm cái bóng của cậu nữa, chỉ có như thế tôi mới trở thành người giỏi nhất. Cậu hãy chết đi, chết đi Từ Uyển Thanh...!"

----

"Có lẽ... đây chính là cái kết cho ta, một người đáng lẽ ra không nên tiếp tục sống ở thế giới này. Tất cả mọi người ai ai cũng căm hận ta, đều muốn ta phải chết."

"Không phải lỗi của cậu, có trách chỉ có thể trách tôi làm chúng ta quá nổi bật. Nguyệt, xin lỗi là tôi đã liên lụy cậu. Kiếp sau, nếu như có thể hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau."

"Tất cả đều là do ta mà nên, tất cả lỗi lầm đều là do ta. Cậu không hiểu được đâu, những lỗi lầm ấy... cậu hoàn toàn không hiểu!"

Thân ảnh rơi từ sân thượng của tòa nhà 30 tầng, chỉ vừa kịp nói ra những ý thức cuối cùng trước khi rơi xuống vỉa hè bên dưới, từng lưỡi đao gió bao lấy thân thể như muốn xé thịt. Trên gương mặt trắng nõn, xinh đẹp nhưng ngây thơ ấy lưu lại một nụ cười tiếc nuối, gượng gạo. Trên gò má hai hàng nước mắt chảy xuống như tiếc, như thương cho một điều gì đó...

Sau đó thân thể nàng không thể cử động được nữa, thoáng chốc nghe được tiếng bước chân và những lời nói xôn xao xung quanh. Ý thức dần dần chìm vào bóng tối lúc nào không hay, một tràn ký ức đen tối nhất bỗng chợt trở về tựa như một đoạn băng được tua nhanh trong đầu, những thứ mà nàng cứ nghĩ bản thân đã quên từ rất lâu, không bao giờ muốn nhớ lại nữa...

------

"Người của cẩu hoàng đế đã để ý rồi, bây giờ phải lấy một người ra làm vật thế thân mới có thể giữ được an bình. Hôm nay bất luận là người nào chịu chết thay, ta cũng sẽ đảm bảo sẽ tha chết cho toàn gia của người đó."

"Ta, hãy để cho ta, vì thái tử ta dù có phải chết cũng không thấy hối tiếc."

"Trương thái phó xin lỗi, chỉ có làm như vậy hoàng đế mới tin tưởng ta, sẽ không bao giờ nghi ngờ ta nữa."

----

"Chuyện của quốc khố bị lộ rồi, hoàng đế sống chết không buông, phải làm sao đây?"

"Cứ đổ hết cho ta là được, ta giả vờ lấy tiền tiêu sài, hoàng đế sẽ không làm gì ta càng có thể xóa bỏ được những ý nghĩ khác của ông ta."

----

"Cuối cùng thì ngày này cũng tới, thái tử sắp vào thành rồi, tới lúc đó ta sẽ là khai quốc công thần a."

"Các ngươi lại dám bao vây ta, nói cho các ngươi biết ta là..."

"Thái tử khi vào thành đã có lệnh, gặp ai giết kẻ đó, quận chúa xin đừng trách, ta chỉ phục mệnh thôi."

"Tên thái tử chết tiệt đó dám qua cầu rút ván? Đúng là kẻ vô liêm sỉ, tránh ra ta phải đi gặp hắn ta nói cho ra lẽ."

"Muốn tìm thái tử, đừng có hòng. Lính đâu, phóng tên!"

----

"Uyển Ca cẩn thận..."

"Mẫu thân!!!"

"Cái ngươi dám giết mẫu thân, ta thề phải giết sạch tất cả!"

----

"Mộ Dung Diệp, ngươi dám lừa ta, ta cho dù có thành quỷ cũng không tha cho ngươi. Cho dù là kiếp sau, kiếp sau nữa ta cũng vĩnh viễn không quên mối thù này!!!"

"Con ngốc, ta đúng là một con ngốc, ta dùng cả đời này để suy tính, lừa dối cả thiên hạ, cuối cùng lại bị chính người mà ta tin tưởng, tôn trọng lừa gạt. Thật nực cười, thật nực cười mà..."

"Xẹt..!"

------

Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng có vẻ như số phận vẫn chưa buông tha cho hai con người này. Bọn họ lại chuẩn bị lao vào một vận mệnh mới, một cuộc đời mới mà không biết khi nào mới có thể dừng lại. Đây là duyên kiếp, là vận mệnh hay chỉ đơn giản là trò đùa của số phận...

-----Chú Thích--------

1000 lượng vạn = 1 hoàng kim.

Tĩnh Liên quận chúa: Phong hiệu quận chúa của Thanh Uyển Ca.

Mạch La: Tên húy của hoàng quý phi Đông Tề quốc.

Cô: Cách xưng của thái tử với người khác, giống như "Trẫm" của hoàng đế.

Từ Uyển Thanh: Tên của nữ chính ở thế kỷ 21.

Song quốc quận chúa: Làm quận chúa của cả hai nước, Đông Tề quê cha và Bắc Tề quê mẹ.

Lục Trấn: Tên húy của hoàng đế Đông Tề quốc.

-----Lời Tác Giả-----

Đầu tiên là xin chúc tất cả những ai đọc tới đây một năm mới vui vẻ, ngập tràn niềm vui và hạnh phúc, tiền vào như nước, sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý.

Thứ hai là hy vọng mọi người vẫn bình an sau một chuyến đi mạo hiểm, mọi người cảm thấy chương này thế nào, nhớ bình luận cho Miêu biết nha.

Thứ ba là Miêu hy vọng mọi người sẽ cùng Miêu đi tiếp con đường mới này, dù có khó khăn nhưng Miêu sẽ không từ bỏ nó dễ dàng đâu, vì vậy hãy hứa với Miêu cùng Miêu đi hết đoạn đường này.

P/S: Có bất cứ thắc mắc, bình luận gì vui lòng cmt bên dưới để được giải đáp. Năm mới lì xì cho mọi người chương mới, mọi người cũng có thể lì xì cho Miêu bằng cách nhấn theo dõi bộ truyện này (nhấn một lần thôi), đấm vỡ cái nút đề cử (nếu có thể) và cmt ngay ý kiến của mọi người về bất cứ thứ gì liên quan tới truyện và Miêu ở bên dưới.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật